Ta chẳng buồn đâu chẳng trách đâu
Chẳng qua như là rụng giang đầu
Lá rơi khuấy động loang màu nhớ
Màu mắt em buồn xưa vẫn nâu...
Ai nhặt tơ chùng rơi giữa thơ
Ai treo trăng ngược rót mong chờ
Để cho nỗi nhớ tràn không bến
Sóng vỗ tan vào cõi ước mơ...
Thơ tình em bọc bằng nhung lụa
Hay lá diêu bông mấy thuở tìm...?
Em nhé một lần vương luyến ai
Trăm cành cay đắng mọc ven tim...
Ai đã gieo mềm bao ý thơ
Ta xin chỉ nhặt những ơ hờ
Mà em vung vải đầy trăm lối
Để giữ màu trăng khỏi xác xơ...
Nhược Thu