Giận ai em chẳng nỡ giận lâu
Giận nhau một bữa tựa nghìn thu
Nhạt nhòa mắt lệ, tim nhoi nhói
Thôi đừng anh nhé, đừng giận nhau
Ta cứ thế này có phải vui
Thơ qua thơ lại ấm hương đời
Em nụ hoa xuân vươn trong nắng
Thơm ngát tim người buổi tàn hơi
Thơ em như cỏ dại ven đường
Dịu mát chân người dưới ánh dương
Thơ anh như suốii ngàn trong vắt
Róc rách ru lời vọng cố hương
Thơ sẽ theo em suốt cuộc đời
Ủi an những đêm vắng lẻ loi
Nếu có một lần thơ khẽ rớt
Nhặt dùm anh nhé mảnh tình côi
Thi Hạnh