Thứ Năm, 22 tháng 1, 2015

Lời Ngỏ


Sự hiện diện của Thi Hạnh trong trang thơ Nhược Thu cũng chỉ là tình cờ, cũng như rất đỗi tình cờ khi đến với viet.no. Ngay chính ngày đầu tiên, khi được biết viet.no là mạng lưới thông tin tiếng Việt tại Na Uy, tôi đã không ngần ngại ngỏ ý với anh chị chủ trương trang mạng được đóng góp với khả năng hạn hẹp của mình. Và kể từ ấy, sự ra vào viet.no đã trở thành những nhịp gõ quen thuộc trên bàn phím.

Ngày ngày tôi vẫn vào những trang thơ để đọc, nhưng chỉ đọc len lén thôi chứ chẳng dám để lại một dấu tích nào. Cho đến một hôm, tình cờ tôi nhận được điện thư của DoanhDoanh:”Thi Hạnh ơi, mình vào nhà mí ông thi sĩ chọc mí ổng cho dzui”. Thế là tôi ton ton chạy vô trang thơ Nhược Thu, tình cờ, rất tình cờ, và tin hay không, tôi được Nhược Thu gọi bằng chị. Tôi bèn dỗi:

Ghét ghê - ấy gọi tui bằng chị
Phen này chắc buồn đến sang năm ...

Và rồi Nhược Thu mau mắn đáp:

Ừ nhé, thì thôi không gọi chị
Nhưng mà khó quá đổi thành em
Bạn bè chúng nó đã nghe quen
Đổi lại chúng nó cười hổ chết ...

Sau đó Nhược Thu đổi qua gọi tôi bằng bé, tôi lại hờn :

Em đã lớn rồi anh biết không
Đã nghe xao xuyến ngập cõi lòng
Biết đếm hạt mưa rơi tí tách
Và hình như đã biết ... nhớ mong ...

Thấy cô bé này hơi khó tính, Nhược Thu đành phải dỗ dành:

Biết gọi bằng gì bé nói đi
Gọi em, gọi chị, hoặc ... honey ...?

Thế đấy, những lời thơ thật dễ thương, ngây ngô như cái thuở nũng nịu mới biết yêu lần đầu. Và cũng từ đó, những vần thơ ngày lại ngày vẫn được trải dài trong trang thơ Nhược Thu nơi góc phố viet.no. Khi vơi khi đầy, nhiều mùa khắn khít nhưng cũng có những mùa lưa thưa. Khi được biết tôi chỉ là một “nhóc con” mới tập tễnh bước vào vườn thơ, Nhược Thu chợt ngại ngùng vì sợ rằng: mấy cô bé làm thơ hay mít ướt và thường hay yêu thơ rồi yêu luôn cả... người làm thơ, nên mới có những lời dặn dò, không muốn nói là cảnh cáo:

Thơ chỉ là thơ em biết không
Chẳng như mộng ngọc phủ cung lòng
Thơ như mây gió không bờ bến
Thoáng hợp rồi tan cõi viễn vông ...

Và khi thấy tôi xác nhận rằng :
“ Thơ chỉ là thơ, em đã biết ..”
 Nhược Thu mới an tâm và mạnh dạn :

Ừ nhé là thơ em đã biết
Phương trời xa lắm có mong không ?

Và :

Thơ vẫn là thơ em cứ dệt
Tóc thề cứ phủ kín trời ta
Từ phương xa đó trăng hờn dỗi
Em giống mùa trăng thuở ngọc ngà ...

Tuy chỉ là họa thơ, nhưng Nhược Thu lại rất trung thành, mỗi bài thơ gởi lên đều được họa lại. Đôi khi mau mắn, lắm lúc phải đợi chờ, nhưng không có một bài thơ nào là không có họa trả. Đó cũng là lý do mà tôi thích họa thơ với Nhược Thu. Dẫu rằng thơ tôi vụng về không trau chuốt, nhưng với Nhược Thu, anh đã cho tôi cái cảm giác rằng mỗi bài thơ tôi gởi đăng đều được trân trọng và nâng niu.

Cũng có những lần dòng thơ của tôi như đến hồi bế tắt, tôi nửa đùa nửa thật bảo rằng: “thôi, bé xù”, thì lại nhận được những dòng:

Em nhé xù thơ là có tội
Xù tình ... tội còn lớn hơn thơ
Bàn tay năm ngón em dài ngắn
Nhúng nước thơ ta chết giữa bờ ...

Chữ tình trong thơ Nhược Thu không chỉ góm gém trong phạm vi nhỏ hẹp của tình yêu đôi lứa, nhưng còn hàm chứa cả một khối tình cao đẹp là tình người, tình bạn, tình đồng bào, và quan trọng hơn cả là tình quê hương đất nước, mối tình đã in những dấu ấn đậm sâu trải dài trong từng âm sắc của dòng thơ Nhược Thu.   

Phần lớn những bài thơ đối đáp của Nhược Thu và Thi Hạnh trong gần hai năm qua được gói gém trong tập thơ này, xin chân thành gởi đến quý bạn đọc như bằng chứng của hai tấm lòng rất mực yêu THƠ.      

thi hạnh