Bé lớn từ lâu ta đã biết
Khi vừa chập chững tới vườn thơ
Nhìn tên ta biết thơ em viết
Sẽ ngọt như là sữa khuấy bơ ..
Chưa thấy mà nghe em đã cao
Không còn nhõng nhẽo giống hôm nao
Ngồi đâu chỉ thích nhìn mây trắng
Mà ngỡ hồn đang lạc cõi nào ...
Chẳng phải vì em đánh phấn hồng
Mà thơ em dệt biết chờ mong
Dù không rót nhớ vào trong nắng
Cũng ấm bên trời em biết không ..
Biết gọi bằng gì bé nói đi
Gọi em , gọi chị hoặc ...honey?
Vì ta đã biết em là Hạnh
Phía trước còn thêm một chữ Thi ...
Nhược Thu