Thơ chỉ là thơ em biết không
Chẳng như mộng ngọc phủ cung lòng
Thơ như mây gió không bờ bến
Thoáng hợp rồi tan cõi viễn vông ..
Em như hoa nắng mùa xuân mới
Ấm cuối ngày đông tận nẻo xa
Chút tuyết pha lê còn sót lại
Cũng mong không phải lệ em ngà ..
Ta như cánh én ngày xuân tận
Hiu hắt bên đời vọng cố hương
Rót nhớ vào thơ hòa rượu nhạt
Nghe thơ nhỏ giọt đọng bên đường ..
Em lớn nhưng mà em rất bé
Như cành non nẩy lộc xuân tươi
Đừng ươm cánh lộc vào trong sỏi
Lộc sẽ buồn như đỉa phải vôi
Ta muốn em vui và nhỏ mãi
Để em không lạc mối duyên hờ
Để em , thơ vẫn nồng hương mới
Và ngọt như lòng em ngát mơ ...
Nhược Thu