Ta về qua ngõ thu ngày cũ
Chỉ thấy màu phai của lá vàng
Em vứt mộng buồn bên gát vắng
Chỉ còn tơ nhện phủ giăng giăng
Bao năm quay lại buồn như đã
Trăm kiếp trầm luân một cõi người
Hiên nắng hôm nào nghiêng bóng nhỏ
Bây giờ là bụi phủ nơi nơi
Lầm lủi ta đi không kẻ biết
Mịt mờ sương khói quyện trăm năm
Quê hương trong cõi nhung và nhớ
Sao buổi ta về em mất tăm ....
Nhược Thu