Thứ Tư, 12 tháng 10, 2016

Quê Hương Ngào Ngạt Như Cơm Vắt


Em có nỗi buồn của tháng ba
Chìm sâu hun hút tuổi thơ ngà
Người đi in dấu chân vào Hạ
Tình ngỡ như gần sao rất xa

Ta có nỗi buồn của tháng Tư
Như cơn nước xoáy giữa ao tù
Hoa rơi gió cuốn bao ngày đó
Nào biết dừng đâu bước viễn du

Em có nỗi buồn vương tiếng ve
Như con châu chấu nhớ trưa hè
Bàn chân dò dẫm đời muôn ngã
Mỗi bước xa dần bóng lũy tre

Ta có nỗi buồn như đạn nổ
Vẫn nghe ầm ỉ chốn xa xôi
Quê hương ngào ngạt như cơm vắt
Ta vắt mang theo trọn cuộc đời

Em rửa nỗi buồn trong mắt ướt
Làm mưa thành phố cũng ghen hờn
Làm ta nơi chốn muôn trùng lạnh
Then cửa tim gài gió trống trơn

Ta ủ nỗi buồn trong nệm ấm
Nỗi buồn bỗng mọc những thân gai
Cào thơ rách xướt đời bao mảnh
Làm cả trời xuân cũng thở dài ....

Nhược Thu