Hình như em đến từ quê mẹ
Bên đó giờ đây chắc xế chiều
Tôi thốt đôi câu chào vội vã
Vội vì nắng tắt sẽ cô liêu
Hình như em gấp về đâu đó
Mái tóc buồn vai phủ sát lưng
Nếu giữa đường đời ta thoáng gặp
Có nhìn như những kẻ người dưng ?
Hình như em trách đời tan hợp
Như gió và mây thoảng mịt mờ
Che kín hồn em từ dạo ấy
Nghe sầu len nhẹ tím câu thơ
Hình như em trở nên thầm lặng
Nghiền ngẩm niềm đau của cuộc đời
Hai chữ yêu thương đùa sách vở
Chẳng làm sao nữa ghép nên xuôi
Hình như em vẽ sông và biển
Sông biển nào đây giữa cõi lòng
Muốn lái tương lai vào biển cả
Sao còn lửng thửng ở ven sông .. ?
Nhược Thu