Lâu quá chưa về thăm xứ tuyết
Mặt trời đi ngủ lén hôn trăng
Làm ta chợt thấy vầng trăng khuyết
Lõm giống hồn ta em biết chăng ..
Trăng khuyết rồi mai trăng sáng lại
Nhưng hồn lõm mãi một vùng đau
Hồn ta rướm nhẹ vài tia nắng
Màu nắng quên mùa cũng xác xao ..
Ta vay giọt lệ từ băng giá
Tuyết biết ta buồn cũng buốt tê
Chẳng trách không than mà cứ dệt
Một giòng sông mộng đến u mê ..
Nắng bỏ ta về nơi xứ tuyết
Soi hồng môi má của người xưa
Từ đây em hết ngồi nghe gió
Chở những âm thừa hỏi nắng mưa ..
Xứ tuyết giờ đây ta trở lại
Ngập ngừng như lúc chửa lần quen
Ừ trăng đầu ngõ còn đang khuyết
Bởi mặt trời hôn buổi sáng lên ..
Nhược Thu