Anh chắng bao giờ dám ước mơ
Em là tinh tú sán như sao
Lỡ anh lén hái về ươm mộng
Thiên hạ chẳng chừa anh... cọng râu...
Anh chẳng khi nào dám ước mơ
Em là công chúa của hồn thơ
Lỡ theo em lạc loài muôn kiếp
Ta biết về đâu giữa bến hờ...
Anh chẳng bao giờ dám ước chung
Em là cô bé tóc xanh nhung
Tiếng thơ em dệt bao người đọc
Đâu thể mình anh giấu tận cùng...
Cám ơn đời có bài thơ đẹp
Trăng khổ vì anh đã suốt mùa
Nên chẳng bao giờ anh dám vói
Những gì sao lạc dẫu sao thưa ...
Xin cám ơn em đời hạn hẹp
Nhưng hồn em đẹ cả hơn thơ
Bao giờ em biết bao giờ nhỉ
Đời đẹp như thơ chẳng hận thù...
Nhược Thu