Ngày mai khi hết làm thơ
Đời em như nước chơ vơ giữa dòng
Không còn nữa những ngóng trông
Tháng ngày hiu hắt như đông bốn mùa
Ánh dương lặng lẽ ơ hờ
Chiều rơi vội vã không chờ đợi ai
Trăng thôi thổn thức đêm dài
Sẽ không còn những trang đài cao sang
Ai nâng cung phím bẽ bàng
Lời thơ tha thiết như đang kêu gào
Không thể khuấy động ước ao
Trong em cũng sẽ xanh xao tơ tình
Nắng lên réo rắc bình minh
Hay mưa sa những hạt tình chơi vơi
Ru hời cánh gió lẻ loi
Không sao gợi những bồi hồi trong em
Trả anh những buổi chiều êm
Hạt sương đọng khóe mắt em giận hờn
Trả luôn giấc ngủ chập chờn
Hết thơ, hết cả linh hồn em anh.
Thi Hạnh