Ước mơ phải chăng như nắng nhỉ?
Để ta trải khắp bước chân người
Hay như hương gió quyện muôn nơi
Vấn vương mái tóc người lơi lả
Ước mơ phải chăng như cánh lá?
Rờn xanh gieo bóng mát cuộc đời
Hay như nguồn nước tận biển khơi
Mênh mông khắ[ cõi trời vô tận
Ước mơ phải chăng như viên phấn?
Vẽ nên niềm hy vọng thiêng liêng
Hướng đời đôi lúc bước chao nghiêng
Ước mơ phá xích xiềng thất vọng
Ước mơ ngời xanh như ngọc bích
Nhỏ nhoi, nhưng bỗng chốc lạ thường
Sáng soi nhân thế ở muôn phương
Còn sốn, ta còn vương... mơ ước.
Thi Hạnh