Tháng Bảy trách người hay trách nắng
Sao không hong ấm nét môi cười
Gió lay cành trúc khua xào xạc
Tưởng bước ai tìm lạc biển khơi
Thơ gieo bảy chữ nghẹn lời
Quê hương lục bát cháy ngời biển Đông
Quên đi tháng Tám mịt mùng
Ta về nhặt lá che lòng quạnh hiu
Trời mây tháng Chín thiu thiu ngủ
Cơn gió vào Thu chở mộng buồn
Chở cả tình ai tràn biển rộng
Quê người dào dạt sóng xa tuôn
Thơ em là gió là hương thoảng
Như cánh diều quê buổi nắng tà
Tiếng sáo vi vu từng nỗi nhớ
Nghe gần nhưng lại hóa ra xa
Em khơi lục bát đậm đà
Làm cho bảy chữ chợt ngà ngật say
Say trời say đất say mây
Thơ ơi tháng mấy đừng cay mắt nồng ?
Tháng Bảy chiều nắng mênh mông
Chờ ai qua lạc giữa dòng trời mơ
Đường đi sỏi đá ngàn muôn lối
Mong lối em đầy hoa ướp thơ
Nhược Thu