Cõi nhớ chiều nay sầu dịu vợi
Góc đời lận đận lại tìm nhau
Trời xa đất lạ hồn xuôi ngược
Thơ cũng theo người lặn lội đau
Ai trải mây vào cõi nhớ chung
Mà sao quên đợi để tơ chùng
Chắc em thả nhớ vào quên lảng
Nên giữa xuân nồng phai sắc nhung
Sao chẳng là mây lặng lẽ trôi
Hay trăng vằng vặc giữa lưng trời
Để ta với nỗi buồn lưu xứ
Mãi mãi là thơ dệt lẻ loi
Nhược Thu