Nếu biết thế chẳng cho anh vay nợ
Dẫu nợ kia chỉ nhẹ tợ mây ngàn
Chợt thoáng về như chút nắng lang thang
Đâu có ngỡ lại khiến chàng bận bịu
Nếu biết thế chẳng cho anh mua chịu
Thì có đâu chuyện vướng víu rầy rà
Cứ bình thường như ngày tháng hôm qua
Thì đâu có những... trăng tà trăng khuyết
Nếu biết thế chẳng cho anh quyến luyến
Một chút duyên sau những chuyến hải hành
Chỉ có chăng là sóng với biển xanh
Sao vương vấn, sao chẳng đành quên lãng?
Nếu biết thế chẳng cho anh lãng mạn
Chuyện yêu đương như một áng thơ tình
Trả rất nhiều, song vẫn nợ bình sinh
Vì đáp án là phương trình lạc số
Nếu biết thế chẳng cho anh ngoan cố
Cứ bình thường như cái thuở mới quen
Chẳng vay qua, chẳng trả lại bõ bèn
Đâu chua xót chữ bạc đen trao trở
Nếu biết thế chẳng cho anh vay nợ!
Thi Hạnh