Nếu biết thì đâu ai mắc nợ
Nợ đời nợ nước nợ trầm luân
Đời ta gươm sáng vừa thu loạn
Thua cả trăng thề rã xác thân
Nếu biết thì ai cam phận chịu
Chịu sầu chịu đắng chịu gian nguy
Thời gian như vó câu xung trận
Tất cả theo mùa đã bỏ đi
Trả hết cho em ngày mới lớn
Nợ buồn ta gói kín vào thơ
Trùng dương chưa lấp đầy cơn sóng
Ta đã bên trời vỡ ước mơ
Trả hế quê xưa dòng nước cạn
Thân buồn như lá vướng cánh xiêu
Tình em không tưới xanh màu lá
Cũng má đôi dòng quên hắt hiu
Ta nợ nửa đời sông mùi gọi
Bây giờ và mãi mãi nghìn sau
Ngày em về lại quê thanh tịnh
Không chắc thu còn lá để đau...
Nhược Thu