Em hỏi làm chi cũng thế thôi
Nắng hong chưa đủ ấm bên trời
Bước chân lưu xứ còn phiêu bạt
Em có buồn không kiếp nổi trôi
Em chở giòng thơ nắng dạt dào
Nắng từ đôi mắt thoáng xôn xao
Nắng pha môi đỏ em vừa ấm
Nhưng cũng pha ngầm một chút đau
Hơi thở em hương lúa chín nồng
Ba miền góp lại một sầu chung
Vì bao nắng ấm miền quê mẹ
Rơi rớt trên đường qua biển Đông
Em đến và đi như bóng nắng
Bóng đời lạ lắm giữ rừng mơ
Chiều xuân viễn xứ lòng xa xứ
Một chút sầu rơi đến vỡ bờ
Ta nợ cuộc đời, thơ nợ nắng
Héo mòn như biên giới người tránh
Em ơi có biết rồi mai mốt
Còn đất để trồng tia nắng xanh...?
Nhược Thu