Thơ chưa chế đâu em dù hấp hối
Dù bên đời ai dệt lụa treo trăng
Vầng trăng sáng nhưng rồi trăn cũng khuyết
Bóng hoang mang se sắt chút khô cằn
Thơ hấp hối nắng lạc mùa quên tuổi
Em quên vần gieo lạc mối buồn xưa
Vần thật nồng mà hồn lạnh như mưa
Câu thơ ấm sao đầy trời băng giá
Thơ em viết xé vần khua rách lá
Chở buồn theo về xối rửa hồn đau
Bờ bên này trời nắng hết xôn xao
Vì em để nhạt nhòa son môi cũ
Thơ vẫn bước giữa cội buồn viễn xứ
Dệt chưa tròn dăm chữ thắp bình minh
Giòng máu Việt da vàng đang rỉ mủ
Ai yêu em hơn tự chính yêu mình...
Nhược Thu