Thôi nhé đời ta như phiến lá
Chẳng còn cành bám buổi vào thu
Ngày em gọi gió về hong tóc
Ta nắng phơi buồn bỗng thấy dư...
Em lá hay ta, ta chẳng biết
Em thơ hay nhạc dệt từng chương
Chỉ nghe trong vết nhòe trang sử
Mắt nhớ môi cay lạc cõi thường...
Em ở hay đi dù sớm muộn
Một lần cũng gợn mãi hồn xưa
Vần gieo không nhúng buồn trong nước
Sao ướt bên trời cả xác thơ...
Ai sẽ thay ta giùm trả hết
Nợ buồn nợ nhớ nợ tìm nhau
Đường xa vạt nắng sầu hiu hắt
Nghe gió run cành lá thoáng đau...
Nhược Thu