Thơ rách rồi anh, rách cả rồi
Có dệt có vá cũng vậy thôi
Từ ta xa cách phương trời nhớ
Đã xẻ làm đôi, đã xẻ đôi…
Cắt chia con chữ là ta lỡ
Cả vòng tay ấm thuở yêu đương
Cắt chia con chữ là tan vỡ
Những nốt tình tang phím vô thường
Thơ nát rồi anh, nát rồi anh
Ai làm lu cả ánh trăng thanh?
Để phương trời đó nghe nuối tiếc
Máu nhỏ mà sao... viết chẳng thành
Thôi thế là thôi, hết cả rồi
Hết tình, hết nghĩa, hết anh - tôi
Chừ thơ đã uá màu, tan tác
Thì dấu chân nhau cũng rã rời...
Thi Hạnh