Nhật ký xưa lật từng trang khe khẽ
Để đừng khơi một nỗi nhớ xa vời
Giấy trở mình ru lời thơ rất nhẹ
Mây ngại ngùng giọt nắng ngả nghiêng rơi
Bảo đừng nhớ, nhưng nghe hồn trăn trở
Chợt xuyến xao như cái thuở ban đầu
Trăng chênh chếch chờ chia đôi vầng nửa
Cỏ ngậm ngùi cũng lần lữa kiếp sau
Trang giấy trắng đã loang màu nhiều lắm
Nhưng lời thơ vẫn đậm nét ai cười
Chiều hôm ấy lối về nghiêng nghiêng nắng
Gởi ân tình trong ánh mắt lả lơi
Chỉ một thoáng tim bồi hồi giao động
Nhưng nghìn sau ôm ấp mộng ban đầu
Tà áo trắng của muôn chiều gió lộng
Chợt hiện về trong vô vọng đêm thâu
Nhật ký xưa từng trang em vẫn giữ
Quấn quýt hoài những nét chữ thân yêu
Chuyện đôi lứa tả tơi theo vần vũ
Giữ được dăm nét chữ cũng quá nhiều.
Thi Hạnh