Thứ Bảy, 20 tháng 12, 2014

Người Dưng?

Sao lại không nhớ người dưng ?
Ít ra người ấy cũng mừng thơ em
Tuy chưa quen mặt biết tên
Nhưng người ta biết đêm đêm đợi chờ…

Còn tên anh khắc trên thơ
Nhưng năm tháng vẫn ơ thờ, xa xôi
Chân trời cánh trắng chung đôi
Tủi thân con gái phận người như hoa

Sao lại không nhớ người ta ?
Nhớ nhung cũng chỉ như là… ước mơ
Nhớ anh anh cấm không cho
Nhớ người dưng ... thế anh lo làm gì ?

Thói đời sao lạ quá đi
Tình cho không nhận tình đi... lại buồn.

Thi Hạnh


Nhớ?

Em nhớ ai nào đâu nhớ ta
Nên tình em hiến có đơm hoa
Hay như bông sứ tàn trong gió
Cánh rã tàn phai nét ngọc ngà ..

Bông sứ tàn rồi bông sứ nở
Tình em chưa nở vội tàn sao ?
Hồn ta chưa phải là men đắng
Cũng biết tình em rất ngọt ngào ..

Cô bé ơi xin đừng trách nữa
Mộng đời đâu thể bọc bằng thơ
Vài ba vần lạc vì tim lạc
Chỉ vá cho đời bớt xác xơ ..

Nếu trách thì xin dùm trách khẽ
Bởi vần ta dệt quá vô duyên
Làm thân con gái như hoa sớm
Quên hái thì hoa sẽ muộn phiền ...

Nhược Thu


Thứ Tư, 17 tháng 12, 2014

Có Hờn Đâu

Em có hờn đâu có giận đâu
Là hạt bụi nhỏ vướng mắt nâu
Chợt thấy mắt nai long lanh sáng
Anh ngỡ lệ em sắp đượm màu

Em nào đâu dám trách chi ai
Hương tình chưa thắm đã vội phai
Chỉ tủi má hồng chuân chuyên phận
Đường đời hạnh phúc dễ mấy ai

Hoa thường sẽ nở mỗi tàn đông
Nhờ ánh thái dương sưởi ấm lòng
Nếu không hoa cũng ngàn năm uá
Mặn mà hương sắc cũng là không

Tình em ví tựa những cánh hoa
Thắm sắc tươi xinh ánh ngọc ngà
Nếu anh là nắng soi lòng đất
Ấm áp hương đời rạng anh hoa

Thi Hạnh


Nhân Từ

Bé chẳng hờn ư hết giận ư
Cám ơn cô bé rất nhân từ
Ngoài kia mưa gió còn ray rứt
Ta , đất khô cằn đã mấy thu ..

Em chẳng hờn ta hết trách ta
Sao thơ em thấm giọt sương ngà
Để ta bảo nắng lùa sương muộn
Không được gần em để xót xa ..

Nắng ấm rồi em đã hết đông
Hoa tươi thua cả má em hồng
Như ta thua cả đời dang dở
Một túp lều thơ có cũng không ..

Ta biết tình em tựa cánh hoa
Tỏa muôn hương thắm , sắc chan hòa
Mà ta chỉ lỡ là tia nắng
Hiu hắt đường xưa rọi bóng tà ..

NhượcThu


Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2014

Giận Nhau Chẳng Nỡ Giận Lâu

Giận ai em chẳng nỡ giận lâu
Giận nhau một bữa tựa nghìn thu
Nhạt nhòa mắt lệ, tim nhoi nhói
Thôi đừng anh nhé, đừng giận nhau

Ta cứ thế này có phải vui
Thơ qua thơ lại ấm hương đời
Em nụ hoa xuân vươn trong nắng
Thơm ngát tim người buổi tàn hơi

Thơ em như cỏ dại ven đường
Dịu mát chân người dưới ánh dương
Thơ anh như suốii ngàn trong vắt
Róc rách ru lời vọng cố hương

Thơ sẽ theo em suốt cuộc đời
Ủi an những đêm vắng lẻ loi
Nếu có một lần thơ khẽ rớt
Nhặt dùm anh nhé mảnh tình côi

Thi Hạnh




Ai Nhặt Tơ Chùng Rơi Giữa Thơ

Ta chẳng buồn đâu chẳng trách đâu
Chẳng qua như là rụng giang đầu
Lá rơi khuấy động loang màu nhớ
Màu mắt em buồn xưa vẫn nâu...

Ai nhặt tơ chùng rơi giữa thơ
Ai treo trăng ngược rót mong chờ
Để cho nỗi nhớ tràn không bến
Sóng vỗ tan vào cõi ước mơ...

Thơ tình em bọc bằng nhung lụa
Hay lá diêu bông mấy thuở tìm...?
Em nhé một lần vương luyến ai
Trăm cành cay đắng mọc ven tim...

Ai đã gieo mềm bao ý thơ
Ta xin chỉ nhặt những ơ hờ
Mà em vung vải đầy trăm lối
Để giữ màu trăng khỏi xác xơ...

Nhược Thu


Thứ Hai, 8 tháng 12, 2014

Áo Mới

Mẹ bảo: “con gái đã lớn rồi
May thêm vài chiếc áo đi thôi
Để con gái mẹ càng duyên dáng
Những lúc vui chơi chốn đông người”

Chắc mẹ biết em đã phải lòng
Nên thường thờ thẩn đứng bên song
Hay ươm hương nắng lên tóc rối
Dõi mắt ngang trời mộng xa xăm

Phen này chắc độn thổ mất thôi
Má đỏ, chân run, thẹn quá trời
Ai bảo người hay nhìn len lén
Để tim dồn dập nhịp chơi vơi

Thấy mẹ thường lo lắng cho em
Sợ kiếp má hồng lắm truân chuyên
Mười hai bến nước trong và đục
Làm sao ai biết kẻ sang hèn.

Thi Hạnh

Bến Đục Hay Trong

Em may áo mới hồn phơi phới
Hoa nở cũng hồng thua nét môi
Mây cũng thua xanh bờ tóc rối
Và thơ ngơ ngẩn chợt quên đời...

Em may áo mới là ta biết
Lòng đã ưng người dưng phải không?
Ôi hỡi người dưng sao khác họ
Mà luôn mơ mộng buổi tương phùng...

Áo mới em may tình có mới
Cớ sao lòng lại vướng tơ vương
Bàn chân chim sáo thôi đùa giỡn
Vì sợ người dưng thấy hết thương...

Bến đục hay trong đời khó biết
Nhưng lòng cha mẹ bến luôn trong
Là nơi gạn đục đời con cái
Để nụ cười còn mãi mãi hồng....

Nhược Thu


Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014

Hình Như

Ừ nhỉ, em đi với người dưng
Thế anh mắt lệ có rưng rưng
Thoáng chợt gặp em trong hương nắng
Thong thả cùng ai bước qua đường?

Ừ nhỉ, em đi với người ta
Ấm ức? Sao anh không nói ra
Ngẩn ngơ vu vơ vài câu hỏi
Giọng nói, sao cứ y như là...

Ừ nhỉ, hình như anh đang ghen
Vô tình nên em đã lắm phèn
Xé nát hồn anh ngàn mảnh vụn
Gieo rắc đời nhau những muộn phiền

Ừ nhỉ, kiếp người có bao năm
Sao ta phung phí chuỗi ngày xanh
Thôi nhé từ nay không hờn dỗi
Trăng thôi mòn mỏi những đêm rằm

Thi Hạnh




Mà Thôi

Mà thôi cô bé nghe anh bảo
Đi với người dưng mặt phải tươi
Sao cứ nhìn anh rồi lầm lét
Liếc hoài dù bóng đã xa xôi

Mà thôi cô bé nghe anh hỏi
Môi đỏ người dưng hôn lén chưa
Hay vẫn còn ươm đầy nắng mật
Chờ anh sưởi ấm những ngày mưa

Mà thôi cô bé ưa làm nũng
Cứ chọc quê hoài anh phải không
Nếu có ghen chăng là với gió
Tóc em cứ thổi rồi bòng bong

Nhưng nói làm sao em biết đây
Đường tình đâu phẳng tựa bàn tay
Cũng không như tóc bồng trong gió
Mà rối như thơ nhớ thần này...

Nhược Thu


Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2014

Em Về

Em vền lòng chợt nao nao
Chân đi nhưng dạ xốn xao bồi hồi
Dáng ai lặng lẽ bên đời
Tim rung từng nhịp ngâm ngùi đơn côi

Em về bất chợt lẽ loi
Ôm chồng thơ cũ một thời yêu thương
Rã rời những phím tơ vương
Rã rời dấu vết nhớ thương thuở nào

Em về đếm những chiêm bao
Góp gom kỷ niệm ép vào tương tư
Ai gieo hai tiếng giã từ
Cho tim vụn vỡ tình như nhạt nhòa

Em về nghe những xót xa
Bên hiên ai tấu cung la thứ buồn
Tơ trời hay lệ em tuôn?
Thở than theo phím tơ buồn lao xao

Em về đếm những hư hao
Nghe hồn lạc lối giữa bao muộn phiền

Thi Hạnh


Giả...

Em về ta muốn giả quên
Giả như em vẫn còn nguyên thuở nào
Để buồn em khỏi cần trao
Bờ môi vẫn giả ngọt ngào như xưa

Tiễn em trời cũng giả mưa
Cho đôi mắt uớ đổ thừa tại anh
Dìu em theo lối quanh quanh
Dài thêm đôi phút dỗ dành bé ngoan

Đưa em bầm dập tim gan
Giả anh hùng lắm cho nàng vững đi
Giả cười nửa miệng mỉm chi
Bóng em vừa khuất gan chì vỡ đôi...

Anh về tập ngủ mồ côi
Giả như xưa vẫn chờ thời gặp em.

Nhược Thu


Thứ Bảy, 29 tháng 11, 2014

Em Về Bên Ấy

“Em về bên ấy có vui không?”
Chỉ bấy nhiều thôi cũng ấm lòng
Ít ra người vẫn còn han hỏi
Với tôi, là người ... có quan tâm

Em về bên ấy lòng xôn xao
Người qua kẻ lại rất ồn ào
Nói cười thăm hỏi, vui như Tết
Bất chợt tim này nhoi đau

Em về bên ấy vẫn thầm mong
Có anh dõi bước rất âm thầm
Chỉ riêng em đây nghe nhịp thở
Miệt mài in dấu tận hư không

Em về bên ấy chỉ dăm hôm
Diết da thương nhớ quyện trong hồn
Đã có gì đâu mà sao cứ
Chờ chờ đợi đợi nhớ nhung luôn

Thi Hạnh


Có Cả Mùa Trăng Mới Biết Rằm

Em về chốn ấy có gì vui
Cứ ngỡ từ đây lạc mất rồi
Lạc những dòng thơ buồn rất nhẹ
Như làn hơi thở buốt xa xôi...

Em về bên bóng người xa lạ
Hay viếng mẹ hiền tuổi nắng mưa?
Đất nước từ khi mình cách biệt
Đời vui chưa trọn dẫu vui thừa...

Lúc biết em về xa cách quá
Thơ buồn ngâm rượu uống không phai
Uống môi em ngọt mùi lan quế
Nhòa nhạt hương đời bạc cả vai...

Em vắng ít ngày hay thế kỷ
Sao như tiền kiếp rất xa xăm
Nhớ trong đôi mắt buồn quên chớp
Có cả mùa trăng mới biết rằm

Nhược Thu



Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2014

Nếu Tình Cờ

Nếu tình cờ gặp em trên phố vắng
Anh đừng chào, đừng han hỏi dăm câu
Anh cứ đi như người dưng lẳng lặng
Và như mình chưa bao giờ quen nhau

Nếu tình cờ gặp em nơi quán nhỏ
Nơi hẹn hò của ngà đó quen nhau
Này anh nhé đừng khơi trong trí nhớ
Coi như ta chưa gặp gỡ lần đầu

Nếu tình cờ một lần trên biển vắng
Anh gặp em trong xế bóng chiều tà
Vẫn môi mắt đong đầy tia hy vọng
Anh cũng đừng nuối tiếc tháng ngày qua

Nếu tình cờ trong đêm trường thánh thót
Tiếng ai ngân cao trót vót thiên đường
Cung phím tơ như lời tình đang rót
Anh cũng đừng khuấy đọng những vấn vương

Nếu tình cờ trong chiêm bao thầm kín
Vẫn hiện về quyến luyến bóng hình em
Này anh nhé tình ta giờ đã hết
Nên muôn đời anh hãy ráng tìm quên.

Thi Hạnh



Khi Nói

Khi nói rằng em đã hết yêu
Là em đang nhớ đến ta nhiều
Nhớ nhung em giấu vào đôi mắt
Nhuộm cả hoàng hôn phải hắt hiu

Khi nói rằng em không muốn gặp
Là lòng đang ngóng bước ta sang
Thoáng nghe tiếng lá rơi ngoài ngõ
Tim đã bừng lên đập rộn ràng..

Khi nói rằng em đã hết mơ
Là em đang dệt thắm cung tơ
Đêm đêm chợt thức nhìn trăng muộn
Thầm trách vì sao ai hững hờ..

Khi nói rằng em chẳng muốn nghe
Là đang nao nức đợi tin về
Dù ta thở vắn ngoài muôn dặm
Em vẫn ngờ như rất cận kề..

Khi nói rằng em chẳng bước chung
Là em đang thổn thức vô cùng
Đắng cay em rót vào hương mật
Hờn dỗi em hòa trong nhớ nhung..

Ừ nhé thì thôi cô bé ạ
Hãy là chưa biết giống khi xưa
Vì ta chẳng có gì thêm mất
Đời vẫn bên trời gội nắng mưa..

Nhược Thu

Hắt Hiu

Còn gì để kể em nghe
Bởi câu thơ nhỏ cũng chê mộng tàn
Mai đời lỡ chuyến đò ngang
Đò xuôi gác mái chờ tan chợ chiều

Tàn trong nhau đậm tiếng yêu
Súng gươm chợt gãy võng điều còn đâu
Ta về cầu gãy sông sâu
Như chim lạc tổ như bầu lạc dây

Nước non tan vỡ một ngày
Ta chờ vá mộng chưa đầy thành vơi
Đường về vạn nẻo xa xôi
Bẻ câu thơ gãy chống đời hắt hiu...

Nhược Thu


Thứ Ba, 18 tháng 11, 2014

Thì Anh...

Thì anh hãy kể em nghe
Chuyện mưa chuyện nắng chong che mộng tàn
Đời người nhiều lắm trái ngang
Ngược xuôi, lỡ chuyến, tro tàn, rong rêu

Thì anh hãy kể những điều
Tim anh thao thức những chiều mưa rơi
Bên nầy giọt nắng lả lơi
Bên kia anh có nửa vời chờ trông?

Thì anh kể chuyệ nước non
Đôi chân phiêu bạc hao mòn tin yêu
Cuộc đời thoáng chốc tiêu điều
Lối về như đã hắt hiu xa mờ

Thì anh hãy kể chuyện thơ
Chuỗi ngày chất chứa mộng mơ thuở nào
Ai người gieo những hư hao
Để thơ thở giấc chiêm bao không thành

Thi Hạnh

Ma Về

Ta về giữa cảnh tro tàn cháy
Bếp lửa quê nhà cũng đổ loang
Em có chờ mong trong héo hắt
Hay đang vui thú mộng thanh nhàn ?

Ta về vai cất nhừ đau tủi
Lửa vẫn bùng thiêu khắp cõi bờ
Nửa gánh mộng lòng cam gác lại
Đâu rồi bếp ấm thuở xa xưa …

Ta về như chứng nhân tiền sử
Sách vở chừng như vật lạ lùng
Em giấu dùm ta dăm mẫu tự
Đâu làm sao đủ góp cơm chung…

Ta về tay trắng hơn màu tóc
Chân bước theo đoàn diễn cố lư
Thảo khấu nhờ may lên tể tướng
Còn tên quan huyện nấu cơm tù…

Ta về đợi mãi trời chưa sáng
Em đốt nhang đèn khấn khứa ai
Có phải tên ta em lẩm bẩm
Trời ơi ta gọi chẳng ai hoài…

Nhược Thu


Anh Về

Anh về trong hương tro tàn cháy?
Hay về trong héo hắt phủ vây
Vẫn bàn tay trắng hơn lòng giấy
Dẫu bao năm tháng vẫn miệt mài

Anh về lòng đau như ai cắt?
Nhớ cảnh tang thương buổi thiếu thời
Đôi bờ từ đó gieo ngăn cách
Nghẹn ngào theo nước mắt ai rơi

Anh về như chứng nhân tiền sử?
Hay chỉ giản đơn - kẻ qua đường
Xin anh hãy uống dăm ngụm nước
Như uống từng giọt máu Quê Hương

Anh về mây trắng như màu tóc?
Ngày tháng rong rêu kiếp con con người
Vẫn dấu chân đời người lữ khách
Lê la từng bước ngậm ngùi ơi

Anh về trong màn đêm tăm tối?
Hơi thở lụi tàn khói sương đêm
Và em... như vẫn hoài mong đợi
Dáng anh một sớm... dựa sân thềm

Thi Hạnh


Ngàn Năm Mây Vẫn Bay

Và em có vẫn hoài mong đợi
Khi biết ngàn năm mây vẫn bay
Hiu hắt lưng trời sương khói gợn
Miền xa tin nhạn biệt bao ngày


Và em có đếm buồn trên ngón
Những ngón tay mềm thuôn búp măng
Cũng đã sần chai vì bảo táp
Áo cơm dày dạn gánh vai oằn?

Và em áo lụa màu phai bạc
Nhưng chẳng bạc lòng dẫu cách xa
Xin chớ vì nhau mà nán đợi
Nhụy tàn hoa rũ xót đời hoa...

Và anh với trọn mùa đau hận
Chẳng dám mơ ngày trông thấy nhau
Những đứa bạn tù đi tức tưởi
Phần anh? Chẳng dám biết khi nào...

Nhược Thu


Chủ Nhật, 16 tháng 11, 2014

Kệ Em

Kệ em, hãy để cho em đợi
Dẫu rằng thân xác hóa hư không
Dẫu ngày, năm, tháng, trong mòn mỏi
Đường về như muôn lối mênh mông

Kệ em, đừng khuyên em quên lãng
Tình mình đau phải chỉ dăm hôm
Dù mây thay lối quên hạt nắng
Tình em muôn thuở vẫn vuông tròn

Kệ em, dù vai kia rạm nắng
Tóc thề không còn óng đường tơ
Đôi chân quỵ ngã trên đường vắng
Không quên ba chữ: sẽ đợi chờ!

Kệ em, hãy để cho em đợi
Anh nhắc làm gì chuyện sang sông
Tình ta có ngăn chia ngàn lối
Vẫn vững niềm tin sẽ tương phùng.

Thi Hạnh


Hãy Xem Như...

Cũng chỉ hoài công em biết không
Sông xa đâu thể chảy chung dòng
Em như sông Hậu phù sa ngọt
Anh tựa Lô giang trải núi rừng...

Đâu thể bảo rằng em hết yêu
Khi quê hương bão cuốn xoay chiều
Cuốn anh trong đó em trong đó
Chẳng hệ gì khi em bước xiêu

Em ạ vì sinh lầm thế kỷ
Có buồn cũng chỉ vậy không hơn
Có đau cũng đã thành vô nghĩa
Đời đã như là cá mắc nơm...

Chẳng trách gì đâu chẳng trách đâu
Lỡ em thay áo bước qua cầu
Hãy xem như chúng mình chưa gặp
Chưa hẹn thề sau buổi tiễn nhau

Nhược Thu


Thứ Hai, 10 tháng 11, 2014

Đường Bao Nhiêu Mật Chảy Ròng Thành Thơ

Thế là em đã bay xa
Như chim bỏ phố như ma bỏ rừng
Như đò bỏ bến rưng rưng
Như trưa bỏ nắng nửa chừng theo mưa
Như ta khăn gói đón mùa
Mùa sau chưa tới mùa xưa đã tàn
Như anh chiến bại về làng
Súng rơi ngựa mất không nàng song song
Khi em bỏ tổ như ong
Đường bao nhiêu mật chảy dòng thành thơ...

Nhược Thu


Thế Là... Hết!

Thế là ta đã xa nhau
Hôm nay và mãi về sau... suốt đời
Nắng xuân héo úa nụ cười
Tằm kia cũng sẽ rã rời đường tơ

Thế là tan cả hồn thơ
Mộng trăm năm có ai ngờ vỡ đôi
Khóc ai mây cứ sụt sùi?
Nhớ ai trăng nỡ buông rơi nửa mành

Thế là hai đứa không thành
Sóng xo ghềnh đá tan tành ước mơ
Rụng rời nửa mảnh tim khô
Trôi theo dòng nước hững hờ chơi vơi

Thế là khiếm khuyết cõi đời
Tơ tình nay đã rối bời hương duyên
Hoàng hôn buông nhẹ bên thềm
Như lời trăn trối đêm đêm vọng về.

Thi Hạnh


Em Đi Áo Lụa Cài Trâm

Em đi in bóng lụa vàng
Để tôi thả gió ngỡ ngàng áo bay
Em đi má đỏ hây hây
Tôi buồn nhốt nắng cho đầy héo hon
Môi em chưa cắn đã giòn
Nghe như sắp vỡ lối mòn trăm năm
Em đi áo lụa cài trâm
Có tôi thắp mảnh trăng rằm chờ mong...

Nhược Thu



Thứ Năm, 6 tháng 11, 2014

Chỉ Là Em

Anh muốn em là những vì sao?
Để anh theo hướng gió ngọt ngào
Khe khẽ vuốt ve làn tóc rối
Diệu vời say giấc cõi chiêm bao.

Anh muốn em là những cánh hoa?
Đu đưa theo tia nắng chan hòa
Lung linh khoe sắc hương thơm ngát
Trầm mình trong muôn cảnh xa hoa.

Anh muốn em là những hạt sương?
Long lanh như ánh mắt ai buồn
Đọng trên xá lá đêm hiu hắt
Ủi an hoa cỏ ở muông phương.

Anh muốn em là ánh trăng đêm?
Lửng lơ trôi khắp cõi êm đềm
Sáng soi dương thế nghìn năm lẻ
Làm bạn, mây, sao, gió muôn niên.

Anh muốn em là gió, sao, trăng?
Là sương lóng lánh lá, hoa, cành?
Sao anh không ước mơ đơn giản:
Em chỉ là em của riêng anh.

Thi Hạnh


Chỉ Chắc Của Anh

Có chắc em là chỉ của anh
Khi ngàn tinh tú sáng long lanh
Trong mây gió bốn mùa xao động
Mưa cũng về che kín mộng lòng..

Có chắc em là chỉ của anh
Khi mùa xuân đến đẹp như tránh
Bướm ong cũng được mùa ca múa
Chỉ giọt sương khuya tủi phận mình...

Có chắc là em chỉ của anh
Khi mùa sang Hạ nắng hanh hành
Tiếng ve sắc phượng sao mà nhớ
Một thuở hồn nhiên chẳng oán tranh...

Có chắc là em chỉ của anh
Dù Thu ẻo lả gió mong manh
Với bao chiêu lá hùa nhau chối
Để được vàng mau bứt khỏi cành..

Có chắc là em chỉ của anh
Khi mùa Đông ngự rét như ranh
Tình em cũng sẽ như màu tuyết
Trong trắng nhưng rồi cũng rã nhanh..

Chỉ chắc là thơ mới của anh
Một vần một chữ vẫn trung trinh
Vẫn theo anh suốt đời mông quạnh
Non nước dù xa vẫn trọn tình...

Nhược Thu



Muôn Đời Em Là Của Anh

Em là của anh đến muôn đời
Đến ngày mây lơ lửng quên trôi
Trăng kia thôi sáng soi dương thế
Đá mòn, biển cạn mới phai phôi

Em là của anh đến khi nào
Mưa không rơi nữa những lao xao
Nắng kia quên chiếu tia hy vọng
Không còn lóng lánh những vì sao

Em là của anh đến bao giờ
Con tằm từ giã kiếp vương tơ
Lá hoa quên ước mơ sợi nắng
Trẻ thơ chê tiếng mẹ ầu ơ

Em là của anh mãi khôn cùng
Muôn đời luôn vẹn nghĩa tình chung
Dù con tim nhỏ kia ngừng đập
Cũng sẽ yêu anh đến muôn trùng

Thi Hạnh


Cám Ơn Đời Có Bài Thơ Đẹp

Anh chắng bao giờ dám ước mơ
Em là tinh tú sán như sao
Lỡ anh lén hái về ươm mộng
Thiên hạ chẳng chừa anh... cọng râu...

Anh chẳng khi nào dám ước mơ
Em là công chúa của hồn thơ
Lỡ theo em lạc loài muôn kiếp
Ta biết về đâu giữa bến hờ...

Anh chẳng bao giờ dám ước chung
Em là cô bé tóc xanh nhung
Tiếng thơ em dệt bao người đọc
Đâu thể mình anh giấu tận cùng...

Cám ơn đời có bài thơ đẹp
Trăng khổ vì anh đã suốt mùa
Nên chẳng bao giờ anh dám vói
Những gì sao lạc dẫu sao thưa ...

Xin cám ơn em đời hạn hẹp
Nhưng hồn em đẹ cả hơn thơ
Bao giờ em biết bao giờ nhỉ
Đời đẹp như  thơ chẳng hận thù...

Nhược Thu


Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2014

Ước Mơ

Ước mơ phải chăng như nắng nhỉ?
Để ta trải khắp bước chân người
Hay như hương gió quyện muôn nơi
Vấn vương mái tóc người lơi lả

Ước mơ phải chăng như cánh lá?
Rờn xanh gieo bóng mát cuộc đời
Hay như nguồn nước tận biển khơi
Mênh mông khắ[ cõi trời vô tận

Ước mơ phải chăng như viên phấn?
Vẽ nên niềm hy vọng thiêng liêng
Hướng đời đôi  lúc bước chao nghiêng
Ước mơ phá xích xiềng thất vọng

Ước mơ ngời xanh như ngọc bích
Nhỏ nhoi, nhưng bỗng chốc lạ thường
Sáng soi nhân thế ở muôn phương
Còn sốn, ta còn vương... mơ ước.

Thi Hạnh


Ước Mơ Nếu Có Xanh Màu Ngọc

Nếu mơ là nắng em đừng ước
Vạt nắng hoàng hôn sẽ nhớ nhau
Những buổi nắng chiều tàn xa cố quốc
Hồn ai chẳng đượm chút u sầu...

Nếu mơ là lá em đừng ước
Nhánh lá Diêu bông vật bất thường
Trang trải cuộc đời trong đuổi bắt
Ích gì khi đổi cả quê hương

Ước mơ nếu chỉ là viên phấn
Em cứ dùng đi vẽ  lại đời
Những mái đầu xanh ngày một lớn
Nỗi buồn lư xứ có yên nơi... ?

Ước mơ nếu có xanh màu ngọc
Xin hãy như màu xanh mắt ai
Đội đá vá trời không dám ngại
Ngại nhìn châu lệ của ai rơi...

Nhược Thu


Xin Hãy Vì Em Mà Mơ Ước

Ước  mơ dù không xinh màu nắng
Không sáng như màu mắt long lanh
Ước mơ dù im lìm hoang vắng
Hay miệt mài những cánh chim hoang

Ước mơ dù muôn trùng tăm tối
Hay dại khờ những lối ta đi
Ước mơ như trăm ngàn con rối
Hoặc  u hoài đêm tối biệt ly

Ước mơ dù không xanh màu lá
Hoang tàn những dối trá thời gian
Ước mơ âm thầm như sỏi đá
Hoặc lạnh lùng băng giá khô khan

Ước mơ điên cuồng như sóng nước
Hay hững hờ nhịp bước lang thang
Xin hãy vì em mà mơ ước
Dù đời này lỡ bước chân hoang

Thi Hạnh


Vì Em Ta Sẽ Ước...

Ừ nhé thì em hãy ước mơ
Tuổi em là tuổi của mong chờ
Của quê hương đất trời muôn vật
Vang vọng muôn trùn những tiếng tơ

Ừ nhé và em phải ước mơ
Tài cao chí cả lấp sông hồ
Lấp tan bao tủi hờn vong quốc
Hàng triệu con người mắt lệ khô...

Ừ nhé vì em ta sẽ ước
Ước đời em sẽ mãi thăng hoa
Ước tim em sẽ đầy hương mật
Và những vần thơ cứ mặn mà...

Nhược Thu


Hết Thơ Hết Cả Linh Hồn

Ngày mai khi hết làm thơ
Đời em như nước chơ vơ giữa dòng
Không còn nữa những ngóng trông
Tháng ngày hiu hắt như đông bốn mùa

Ánh dương lặng lẽ ơ hờ
Chiều rơi vội vã không chờ đợi ai
Trăng thôi thổn thức đêm dài
Sẽ không còn những trang đài cao sang

Ai nâng cung phím bẽ bàng
Lời thơ tha thiết như đang kêu gào
Không thể khuấy động ước ao
Trong em cũng sẽ xanh xao tơ tình

Nắng lên réo rắc bình minh
Hay mưa sa những hạt tình chơi vơi
Ru hời cánh gió lẻ loi
Không sao gợi những bồi hồi trong em

Trả anh những buổi chiều êm
Hạt sương đọng khóe mắt em giận hờn
Trả luôn giấc ngủ chập chờn
Hết thơ, hết cả linh hồn em anh.

Thi Hạnh


Nắng Bỗng Cút Côi

Khi nào em nghỉ làm thơ
Nhờ chia anh chút mộng hờ còn dư
Để anh sai gió vào thu
Tìm bay theo áo ai mù cõi xa...

Thơ buồn nhà nắng phôi pha
Em buồn sao thả buồn qua hướng nầy?
Lỡ mai trời cũng đuổi mây
Bé ơi có đuổi hao gây được không...?

Lối xưa ai trải nắng hồng
Từng tia nắng nhỏ nhưng lòng mênh mông
Bé về nắng chỉ vừa trong
Bé đi nắng giúp tô hồng má môi

Bây giờ nắng bỗng cút côi
Nắng trong không có thơ ngời mắt ai...

Nhược Thu




Thứ Năm, 23 tháng 10, 2014

Ngàn Năm Trái Đất Vẫn Xoay Tròn

Em sẽ gom hời những dư âm
Của bao khát vọng kín trong lòng
Gom luôn nửa mảnh đời lưu lạc
Cả chuyện ân tình thuở long đong

Em sẽ vì ai giữ ít nhiều
Kỷ niệm của thời ấy quen nhau
Giữ cả linh hông em tha thiết
Dù đã lụi tàn kiếp hư hao

Em sẽ nguyện mây kéo nắng hồng
Dù không còn nữa những ngóng trông
Nắng ơi hãy ấm làn hương mới
Để lối ai về khỏi bão giông

Em sẽ ra đi dẫu hao mòn
Đời người vẫn thế mấy ai hơn
Tình đến, tình đi, tình ở lại
Ngàn năm trái đất vẫn xoay tròn

Thi Hạnh

Thứ Ba, 21 tháng 10, 2014

Anh Đi Tìm Tất Cả Cho Em?

Anh đi tìm những gì trong nắng
Vết úa nhàu héo hắt thời gian
Ít hương nồng pha trong men đắng
Chuyện ân tình nhiều lắm gian nan?

Anh đi tìm những gì trong gió
Chút dư âm vẫn ngỡ vọng về
Hay đêm buồn trăng rơi lối ngõ
Những tủi hờn vụn vỡ lê thê?

Anh đi tìm trong những cơn mưa
Vết nhơ nhung loang lổ cuối mùa
Phím tơ chùng thuở thời loan lạc
Cung điệu buồn của những câu thơ?

Anh đi tìm trong giấc bao
Chút ước ao khát vọng ngọt ngào
Chút tơ lòng, chút hương kỷ niệm
Của một thời hai đứa quen nhau?

Anh đi tìm tất cả cho em?
Để tháng năm thơ mãi êm đềm
Chút ân tình khi xưa lạc mất
Sẽ diệu vời bền vững thiên niên.

Thi Hạnh


Đeo Đẳng Bên Nhau Buổi Độc Hành...

Em thích gì xin hãy nói đi
Thích màu áo đỏ buổi vu quy?
Áo bay trong gió tươi màu nắng
Rực pháo và hoa của bạn bè...

Em thích gì xin chớ ấp a...
Phải chăng nhẫn cưới mấy ca ra?
Ban đêm cũng chẳng cần trăng tỏ
Đủ chiếu đường đi sáng lập lòa...

Em thích nhà cao tường kín cổng
Lối vào trái thảm bọc lầu nhung?
Mười hai tỳ nữ hai bên đứng
Em liếc nhìn thôi chúng đủ run

Em thích gì không, đâu thích anh
Anh khờ, lỡ bán đứt trời xanh
Giờ đây còn lại vần thơ nát
Đeo đẳng bên nhau buổi độc hành...

Nhược Thu


Thứ Hai, 20 tháng 10, 2014

Từ Khi Hai đứa Lạc Tin Nhau

Có ước gì đâu, ước gì đâu
Từ khi hai đứa lạc tìm nhau
Đời anh, đời bé thành khiếm khuyết
 Một mảnh trăng đầy chợt hư hao

Có nhớ gì không, nhớ gì không?
Đại dương hôm ấy thật mênh mông
Người bước chân đi, em vẫn đứng
Diệu vời dõi mắt tận xa xăm

Có biết gì đâu, biết gì đâu
Bỗng dưng hai đứa cách biệt nhau
Ai gieo tang tóc, gây chia rẽ
Kẻ ở người đi nặng gánh sầu?

Có thấy gì không, thấy gì không
Bao năm mòn mỏi dấu phiêu bồng
Góc bể chân mây đời lưu lạc
Vọng về cố  quốc dặm nghìn sông

Thi Hạnh


Em Biết Gì Không, Sao Phượng Tím?

Góc bể xa vời bao nhớ mong
Em còn thương nhớ những gì không?
Tiếng ve rả rich sân trường cũ
Đón phượng vừa sang chớm sắc hồng

Đất nước của thời chinh chiến dậy
Tiếng Thầy không át tiếng bom rơi
Đêm đêm súng vọng ven thành phố
Thêm xác người, thêm trẻ cút côi

Theo lớp người đi vào khói lửa
Giữa mùa phượng nở thắm yêu đương
Ba lô anh chất đầy nhung nhớ
Trải vết giầy sô vạn nẻo đường

Những buổi dừng quân bên xóm vắng
Ngắm màu phượng đỏ giữa cô liêu
Bỗng nghe thương quá màu hoa thắm
Ôi phượng muôn đời thật dễ yêu

Bây giờ nơi xứ người xa lạ
Sắc phượng chẳng hồng như ở ta
Em biết gì không, sao phượng tím?
Chắc gì phân biệt cả màu da...

Nhược Thu


Còn Không?

Còn không nơi đó màu hoa phượng
Tim tím như màu áo em xưa
Dịu dàng đôi gót chân quen thuộc
Em mặc yêu kiều buỗi tiễn đưa?

Còn không nơi đó chiều hoang vắng
Vẳng tiếng đánh vần trẻ ê a
Gió ru cánh lá hời trong nắng
Dịu dàng tà áo trắng thướt tha?

Còn không nơi đó nhiều mơ mộng
Một thuở hồn nhiên tuổi học trò
Đong đầy mơ mơ, bao hy vọng
Tháng ngày ươm nắng dệt nguồn thơ?

Còn không nơi đó vời trong gió
Ngọt ngào từng khúc hát dân ca
Vẳng tiến ve sầu vang đây đó
Câu hò một thuở dưỡng nuôi ta?

Còn không ước vọng ta ôm ấp
Một ngày tim tím lối ta đi
Từng cánh phượng hồng thay xác pháo
Đươm hồng màu áo mới vu quy?

Thi Hạnh


Như Phượng Muôn Đời Thương Kiếp Ve

Từ có em về ngang mỗi bữa
Phố vui nên nắng đổ triền miên
Nếu như nắng quái làm em rát
Vành nón xin đừng che quá nghiêng

Từ có em về qua lối nhỏ
Mùi hương như cũng quyện bên đường
Lỡ mai hoa có buồn quên nở
Vì bởi ghen thầm ai dễ thương....

Từ biết em về ngang phố hẹp
Bỗng dưng tôi thích tập làm thơ
Vần gieo nắn nót từng cung đẹp
Nhưng có bao giờ em liếc cho...

Rồi bỗng lối về em vắng mãi
Thơ tôi như cỏ dại bên hè
Mỗi ngày hai buổi chờ sương xuống
Như phượng muôn đời nhớ tiếng ve...

Nhược Thu


Từ Biết Anh Chờ

Từ biết anh chờ ngang lối ngõ
Đường về muôn hoa nở xôn xao
Đã có gì đâu, sao cứ ngỡ
Nụ cười, hơi thở quyện đời nhau

Từ biết anh chờ nơi gốc phượng
Sách vở, sân trường chợt luyến lưu
Ngày sao đường đời trôi trăm hướng
Vẫn nhớ phượng rơi tím buổi đầu

Từ biết anh chờ nơi quán vắng
Tan trường dù trời nắng hay mưa
Vẫn bước ngập ngừng trong lẳng lặng
Dõi mắt vọng trông những âm thừa

Từ biết anh chơ nơi xa lắm
Im lìm một kiếp sống lưu vong
Nhớ tà áo trắng, màu hoa thắm
Của buổi biệt ly, xót xa lòng

Thi Hạnh



Phượng Hồng Có Nhớ Cánh Ve Mong?

Em đi để nắng quê hương lại
Chia một phần ba ấm cánh chuồn
Còn một phần ba em cất giữ
Đợi ngày thôi học sẽ đi buôn

Em đi anh chợt nha màu nhớ
Vỡ lối về xưa rất ngọt ngào
Một thuở má hồng môi đỏ thắm
Thoáng nhìn cũng đủ thấy chiếm bao...

Em đi anh xếp màu rêu mực
Bay khắp nhân gian hỏi cánh đời
Ai có buồn không nhìn cánh phượng
Chở dùm thơ ấu trả mau tôi...

Em đi anh giống loài ve nhỏ
Nếm cánh môi ai ngỡ phượng hồng
Lỡ niếm một lần mê đắm mãi
Phượng hồng có nhớ cánh ve mong...?

Nhược Thu



Thứ Ba, 14 tháng 10, 2014

Tháng Hạ Phai Màu Nắng

Em đi, nửa vầng trăng bỏ lại
Nửa vầng kia sẽ mãi long đong
Ngập ngừng chân bước, lòng ái ngại
Cách chia, ai biết ai thay lòng

Em đi loang lỗ màu mực tím
Vắng bóng tiếng ve ngân những âm thừa
Nhịp cung tơ đứt rời từng phím
Nghe hồn mục nát rã rời chưa?

Em đi tháng hạ phai màu nắng
Áo trắng học trò chợt hư hao
Sân trường xưa đó giờ hoang vắng
Phượng hồng xa vắng những chiêm bao

Em đi ghế đá công viên cũ
Chờ mong trong ủ rũ tháng ngày
Gốc phượng hồn xưa giờ rêu phủ
Mỏi mòn thương nhớ dấu chân ai

Thi Hạnh


Ai Đốt Nắng Hè Nung Đỏ Phượng?

Nắng bỏ ta về tận cõi xa
Khi em chôn nhớ giữa băng hà
Nửa chùm hoang phế ươm vườn mộng
Lời hẹn sau cùng cũng trốn ta...

Em giấu mặt trời sau chú Cuội
Cho đời tắm mộng giữa hoàng hôn
Bàn chân sỏi nhớ nhòa trên cát
Có biết Hè đau mẻ nửa hồn?

Em về xát muối câu thề cũ
Bếp lửa hương mùa tắt đã lâu
Chưa nướng mà nghe buồn đã khét
Cời thêm chi nữa đóm than sầu...

Ai đốt nắng Hè nung đỏ phượng
Cho loài ve tấu khúc nỉ non
Em ơi trên bước đường lưu xứ
Không đốt sao lòng vẫn héo hon

Nhược Thu



Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2014

Giữ Mãi Một Bài Thơ

Em sẽ giữ mãi một bài thơ
Ngày xưa anh kết những mong chờ
Trăng thu soi bước chân hò hẹn
Êm đềm như hương cỏ ngây thơ

Em sẽ giữ mãi những dư âm
Cung tơ anh dệt phím âm thầm
Những đem hoang vắng đời xa xứ
Lạc loài thân phận kẻ lưu vong

Em sẽ giữ mãi hạt mưa thu
Lất phất bay bay cõi xa mù
Vấn vương trên mắt môi ngày ấy
Ru hồn quanh lối mộng viễn du

Em sẽ giữ chặt lấy bàn tay
Ngón xưa đan ngón thuở trăng đầy
Trăng giờ đã như thơ... héo hắt
Vẫn mộng vá víu ở tương lai

Thi Hạnh


Ai Đốt Nắng Hè Nung Đỏ Phượng?

Nắng bỏ ta về tận cõi xa
Khi em chôn nhớ giữa băng hà
Nửa chùm hoang phế ươm vườn mộng
Lời hẹ sau cùng cũng trốn ta...
   
Em giấu mặt trời sau chú Cuội
Cho đời lắm mộng giữa hoàng hôn
Bàn chân sỏi nhớ nhòa trên cát
Có biết Hè đau mẻ nửa hồn?

Em về xát muối câu thề cũ
Bếp lửa hương mùa tắt đã lâu
Chưa nướng mà nghe buồn đã khét
Cời thêm chi nữa đóm than sầu...

Ai đốt nắng Hè nung đỏ phượng
Cho loài ve tấu khúc nỉ non
Em ơi trên bước đường lưu xứ
Không đốt sao lòng vẫn héo hon...

Nhược Thu


Còn Gì?

Còn gì để nói nữa đâu anh?
Khi tình hai đứa vội tan nhanh
Đời nhau sẽ từ đây khiếm khuyết
Trăm ngàn cung tơ rối quanh quanh

Còn gì để nhớ những đêm trăng?
Trăng giờ đã đôi hướng đôi mành
Nửa vần lỡ chuyến trôi nghiêng ngả
Nửa vần ôm ấp những băng khoăn

Còn gì để kết những cung tơ?
Chiều rơi tim tím lối hẹn hò
Một thuở hương đưa làn tóc rối
Ngọt ngào quyện trăm mối bâng quơ

Còn gì để ghi khắc trong nhau?
Thôi thì anh nhé gắng quên mau
Bịn rịn chi nhiều thêm ray rức
Vỡ òa theo tiếng nấc đêm thâu.

Thi Hạnh



Em về Áo Mỏng Sụt Sùi Thơ

Còn đó nửa vần thơ lỡ dệt
Để rồi hai đứa lạc hai nơi
Trăng xưa không khuyết vì đau tủi
Khuyết bởi trần gian vẫn hẹp hòi

Còn đó úa cành hoa phượng cũ
Ảnh thời lưu bút bạc màu lâu
Màu hoa vẫn đỏ khi hè đến
Nhưng chẳng bao giờ trông thấy nhau

Còn đó nửa buồng tim vỡ nát
Em về áo mỏng sụt sùi thơ
Còn ta cung kiếm ngày kia gãy
Đâu biết đời chia quá bất ngờ

Còn đó nửa dòng sông cháy cạn
Nửa dòng ta chảy lỡ trăm năm
Quê hương theo gót đời phiêu lãng
Em có nghe sầu sông núi giăng

Nhược Thu



Thứ Tư, 8 tháng 10, 2014

Vạt Nắng Sân Trường Tôi Bỏ Lại

Từ độ sân trường tôi khuất biệt
Hàng hiên em có đứng chơ vơ
Mỗi lần nghe lá rơi nhè nhe.
Em có nhìn ra cửa lớp chờ ...?

Từ vạt tóc bồng tôi hết lộng
Bảng còn thương phấn nhạt màu tươi ?
Mỗi lần em xóa bài trên bảng
Có xóa tan buồn đang bám môi ...?

Từ dạo lối về tôi khuất nẻo
Em còn nghiêng nón thẹn thùng che ?
Đường xa có thấy lòng hiu quạnh
Dù nắng ngoài kia rực rỡ hè ..

Vạt nắng sân trường tôi bỏ lại
Để dầm sương giữ lấy quê hương
Cổng trường mở khép ngày hai buổi
Em có ngùi theo bóng dặm trường ...?

Nhược Thu


Từ Tuổi Học Trò Anh Bỏ Lại

Từ độ sân trường anh khuất biệt
Hàng cây nghiêng nắng đổ chơ vơ
Nắng ấm hôm nào ươm mắt biếc
Giờ trong mòn mỏi mắt môi chờ

Từ vạt áo dài em trắng xóa
Trắng hơn màu phấn bảng năm xưa
Áo giờ như phấn, vàng đã hóa
Theo vết thời gian phủ bụi mờ

Từ dạo lối về mưa lất phất
Vắng người thêm quạnh vắng đơn côi
Đôi tay rét mướt, lòng u uất
Vần nón che nghiêng cũng ngậm ngùi

Từ tuổi học trò anh bỏ lại
Quê hương nặng trĩu gánh đôi vai
Cổng trường xưa vẫn người qua lại
Mà ngỡ mình em xõa bóng dài

Thi Hạnh


Vạt Nắng Sân Trường Cũ

Nửa tuổi học trò anh bỏ lại
Bỏ trường bỏ sách bỏ ngây thơ
Ra đi mang cả hồn trai trẻ
Cả bóng em về trong giấc mơ...

Nhớ vạt áo dài em vẫn lượn
Trắng màu nhung nhớ bóng cây xanh
Lá me có chứa gì tâm sự
Sao cũng buồn chi rớt khỏi cành?

Vạt nắng sân trường xưa đã lỡ
Ai mang đổi lấy đỉnh phù du
Chiều nay về lại ngang trường cũ
Kỷ niệm buồn như vệt khói mù

Đây góc ta chờ em, lẽo đẽo
Áo dài em thả mộng vào thơ
Bàn tay vịn nón vịn hồn nhỏ
Vịn cả đời nhau những đợi chờ...

Nhược Thu


Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2014

Vịn Lấy Vần Thơ

Lời thơ ai nghe chừng chua chát quá
Trách gì nhau khi tình đã mờ phai
Chút dư âm của canh vắng đêm dài
Còn vướng lại nơi hồn ai lặng lẽ

Người trách chi cho màn đêm quạnh quẽ
Khổ đời nhau thêm nghiệt ngã người ơi
Tình chia ly đâu phải bởi một người
Lỗi hai đứa?  hay lỗi đời ngăn nhịp?

Đừng trách thêm cho lòng nhau tim tím
Cũng đừng nên bịn rịn những tương tư
Khúc nhạc xưa đã từng phím rã nhừ
Ôm chi nữa những âm dư  thừa thai

Lời thơ ơi đừng trách hờn nhau mãi
Nếu cuộc đời là oan trái trầm luân
Nhiều chông gai muôn sỏi đá gập nghềnh
Là nhiều lắm những chong chênh huyền ảo

Hãy vịn lấy vần thơ làm tâm bảo !

Thi Hạnh


Em Có Còn Không Nón Dính Quai..?

Vịn thơ, ừ nhỉ làm tâm bảo
Chợt vỡ bên trời em có nghe
Dù chỉ vần gieo buồn rất nhẹ
Mà sao hồn trách nửa thân về...

Hồn bỏ thơ và em bỏ xa
Khi sầu sông núi rửa chân ta
Nào đau ai biết mình lưu xứ
Là sẽ bơ vơ víac lạc nhà

Ta hỏi em và thơ hỏi buồn
Niềm đau bón cục nhọn hay vuông
Mà sao khi nó lăn vào mộng
Cửa nát đời nhau lắm đoạn trường...

Chẳng nhuộm mà mây xanh ngất ngưởng
Hồn ta không nhuộm lại tan hoang
Không tra không tấn sao hồn nước
Quằn quại chìm trong mộng trái ngang...

Vành nón em che nghiêng nắng quái
Đâu che may rủi gót trang đài
Từ khi vận nước sầu trôi nổi
Em có còn không nón dính quái?

Nhược Thu



Người Về Trả Nợ Tình Tôi

Nợ tình người đã vay tôi
Từ muôn kiếp trước đến đời mai sau?
Trả tôi, người hỡi trả mau
Nợ tình không trả, đời nhau muộn phiền

Sắc cầm hòa nhịp  cung duyên
Đời thường lỗi phím cho uyên ương sầu
Tình đầu và những tình sau
Mấy ai trọn kiếp trầu cau không rời?

Người về trả nợ đi thôi
Nợ tình người đã vay tôi ngày nào
Để lâu nợ hóa chiêm bao
Trăm năm người sẽ không sao đền bù

Hình như một chiếc lá thu
Ngẩn ngơ bay giữa sương mù xa xa
Cuốn mình theo những phong ba
Như người phương ấy... mãi xa nghìn trùng

Bao giờ trả nợ tình chung?
Hay... là tôi sẽ cho không chữ tình?

Thi Hạnh


Em về Đòi Lại Nghìn Sau

Thơ còn nửa mảnh vô thanh
Nửa cung kiếm gãy chưa lành xót xa
Em về hỏi lại niềm ta
Niềm riêng oan khúc nỗi nhà giấu đau

Em về đòi lại nghìn sau
Nghìn xưa đã lỡ gieo cầu nửa cung
Nửa đau mộng vỡ tơ chùng
Nửa sông núi dội bão bùng trái ngang

Đườn trần sầu lắng miên man
Trách thu không nhuộm sao vàn ước mơ
Em về đòi lại tình cho
Tình xưa vằng vặc chưa mờ vết son

Nước non chưa biết có còn
Tình xưa ta biết nợ dồn đống cao
Đường về mờ mịt chiêm bao
Nghe âm thừa cũ lạc vào cõi không

Khi non nước hết chờ mong
Tình chung ta sẽ trọn lòng trả em.

Nhược Thu



Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014

Tình Cờ Anh Trở Lại

Rồi một sáng tình cờ anh trở lại
Chẳng thấy em với vóc dáng trang đài
Đâu miệng cười đâu tóc xõa bờ vai
Đâu vụt tắt khóe mắt nai năm cũ?

Ngày tháng đó dâng trào như cơn lũ
Anh ra đi giũ lớp áo học trò
Nước non chờ vai nặng chiếc ba lô
Từng lớp lớp đến vô bờ cuộn gió

Buổi ra đi chưa một lời bỏ ngỏ
Anh đinh ninh sẽ trở lại sân trường
Em vẫn chờ vẫn em ấp niềm thương
Và ta sẽ kết uyên ương cầm sắc

Ai có ngờ lần ra đi là mất
Chớp mắt nhìn đã thoáng mấy mươi năm
Anh trở về như chiếc bóng âm thầm
Vì em đã sang sông từ dạo đó

Bước chân đi trong hoang tàn đổ vỡ
Trách gì nhau khi đã lỡ chuyến đò
Nước non mình nặng nợ những âu lo
Chuyện tan hợp mãi giày vò duyên nợ...

Thi Hạnh